Bài giảng Tiếng Việt 4 (Tập đọc) - Tuần 6, Bài: Nỗi dằn vặt của Andrayca
Bạn đang xem 20 trang mẫu của tài liệu "Bài giảng Tiếng Việt 4 (Tập đọc) - Tuần 6, Bài: Nỗi dằn vặt của Andrayca", để tải tài liệu gốc về máy hãy click vào nút Download ở trên.
File đính kèm:
bai_giang_tieng_viet_4_tap_doc_tuan_6_bai_noi_dan_vat_cua_an.ppt
Nội dung text: Bài giảng Tiếng Việt 4 (Tập đọc) - Tuần 6, Bài: Nỗi dằn vặt của Andrayca
- Theo Xu-khôm-lin-xki
- NỘI DUNG 01 02 03 04 Luyện đọc TÌm hiểu bài Luyện đọc diễn cảm Dặn dò 2025/8/27 4
- 1 LUYỆN ĐỌC
- BÀI ĐỌC Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca An-đrây-ca lên 9, sống với mẹ và ông. Ông em 96 tuổi rồi nên rất yếu. Một buổi chiều, ông nói với mẹ An-đrây-ca: "Bố khó thở lắm!..." Mẹ liền bảo An-đrây-ca đi mua thuốc. Cậu bé nhanh nhẹn đi ngay, nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Chơi một lúc mới nhớ lời mẹ dặn, em vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà. Bước vào phòng ông nằm, em hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. "Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết." - An-đrây-ca òa khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi em: - Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu. Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà. Nhưng An-đrây-ca không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, em ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, em vẫn luôn tự dằn vặt: "Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa!" Theo Xu-khôm-lin-xki 6
- CHIA ĐOẠN 1 Từ đầu mang về 2 nhà. Phần còn lại 2025/8/27 7
- LUYỆN ĐỌC Từ Câu An-đrây-ca Chơi một lúc mới nhớ lời mẹ dặn, em vội chạy nhập cuộc một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về chạy một mạch nhà. hoảng hốt nấc Mãi sau này, khi đã lớn, em vẫn luôn tự dằn vặt: nức nở “Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa!” dằn vặt 8 2025/8/27
- 2 TÌM HIỂU BÀI
- BÀI ĐỌC Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca An-đrây-ca lên 9, sống với mẹ và ông. Ông em 96 tuổi rồi nên rất yếu. Một buổi chiều, ông nói với mẹ An-đrây-ca: "Bố khó thở lắm!..." Mẹ liền bảo An-đrây-ca Bướcđi muavàothuốcphòng. Cậuông nằm,bé nhanhem hoảngnhẹnhốtđithấyngay,mẹnhưngđang khócdọc nấcđườnglên. Thìlại gặpra ôngmấyđã đứaqua đờibạn. "Chỉđangvì mìnhchơimảiđá bóngchơi bóng,rủ nhậpmuacuộcthuốc. Chơivề chậmmộtmàlúcôngmớichếtnhớ." -lờiAnmẹ-đrâydặn,-ca òaemkhócvội chạyvà kể mộthết mọimạchchuyệnđến chocửamẹhàngnghemua. Mẹ thuốcan ủi emrồi: mang về nhà. - Không,Bước vàocon khôngphòngcóônglỗi. nằm,Chẳngemthuốchoảngnào cứuhốt nổithấyôngmẹđâuđang. Ôngkhócđã mấtnấctừlênlúc. conThì vừara ôngra khỏiđã nhàqua. đời. "Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết." - An-đrây-ca òa khócNhưngvà kểAnĐọc-hếtđrâymọi-ca thầmkhôngchuyệnnghĩ đoạnchonhưmẹvậy nghe1. Cảvà. Mẹđêm trảanđó,ủi lờiememngồi :cácnức câunở dưới hỏi:gốc cây táo do tay ông vun -trồngKhông,. Mãi sauconnày,khôngkhi đãcólớn,lỗi. emChẳngvẫn luônthuốctự dằnnàovặtcứu: "Giánổimìnhôngmuađâuthuốc. Ôngvềđãkịpmấtthì ôngtừ cònlúc sống thêm được ít năm nữa!" con vừa ra khỏi nhà. Theo Xu-khôm-lin-xki Nhưng An-đrây-ca không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, em ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, em vẫn luôn tự dằn vặt: "Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa!" Theo Xu-khôm-lin-xki 10
- KTUTS Khi câu chuyện xảy ra, An – đrây ca mấy tuổi, hoàn cảnh gia đình em lúc đó thế nào? - An-drây-ca 9 tuổi, sống với mẹ và ông. Ông em đã lớn tuổi. Thái độ của An-đrây-ca khi mẹ bảo đi mua thuốc thế nào? - Em đi ngay. An-đrây-ca làm gì khi trên đường mua thuốc cho ông? - Em chơi đá bóng cùng bạn 2025/8/27 11
- KTUTS Nội dung đoạn 1 An-đrây-ca mải chơi nên quên lời mẹ dặn. 2025/8/27 12
- BÀI ĐỌC Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca An-đrây-ca lên 9, sống với mẹ và ông. Ông em 96 tuổi rồi nên rất yếu. Một buổi chiều,Đọc ôngthầmnói với đoạnmẹ An -2đrây và-ca trả: "Bố khólờithở cáclắm! câu..." Mẹ hỏi:liền bảo An-đrây-ca Bướcđi muavàothuốcphòng. Cậuông nằm,bé nhanhem hoảngnhẹnhốtđithấyngay,mẹnhưngđang khócdọc nấcđườnglên. Thìlại gặpra ôngmấyđã đứaqua đờibạn. "Chỉđangvì mìnhchơimảiđá bóngchơi bóng,rủ nhậpmuacuộcthuốc. Chơivề chậmmộtmàlúcôngmớichếtnhớ." -lờiAnmẹ-đrâydặn,-ca òaemkhócvội chạyvà kể mộthết mọimạchchuyệnđến chocửamẹhàngnghemua. Mẹ thuốcan ủi emrồi: mang về nhà. - Không,Bước vàocon khôngphòngcóônglỗi. nằm,Chẳngemthuốchoảngnào cứuhốt nổithấyôngmẹđâuđang. Ôngkhócđã mấtnấctừlênlúc. conThì vừara ôngra khỏiđã nhàqua. đời. "Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết." - An-đrây-ca òa khócNhưngvà kểAn-hếtđrâymọi-ca khôngchuyệnnghĩchonhưmẹvậynghe. Cả. Mẹđêmanđó,ủiememngồi: nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun -trồngKhông,. Mãi sauconnày,khôngkhi đãcólớn,lỗi. emChẳngvẫn luônthuốctự dằnnàovặtcứu: "Giánổimìnhôngmuađâuthuốc. Ôngvềđãkịpmấtthì ôngtừ cònlúc sống thêm được ít năm nữa!" con vừa ra khỏi nhà. Theo Xu-khôm-lin-xki Nhưng An-đrây-ca không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, em ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, em vẫn luôn tự dằn vặt: "Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa!" Theo Xu-khôm-lin-xki 13
- KTUTS Chuyện gì xảy ra khi An-đrây-ca mang thuốc về nhà? - Ông đã qua đời. Thái độ của An-đrây-ca khi ấy thế nào? - Em oà khóc, kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. An-đrây-ca tự dằn vặt mình ra sao? - Em nức nở cả đêm. - Mãi tới lớn, em vẫn tự dằn vặt mình. 2025/8/27 14
- KTUTS Nội dung đoạn 2 Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca 2025/8/27 15
- KTUTS Câu chuyện cho thấy An-đrây-ca là một cậu bé như thế nào? - An-đrây-ca rất yêu thương ông, không tha thứ cho mình vì ông sắp qua đời còn mải chơi bóng, mang thuốc về nhà muộn. - An-đrây-ca có ý thức trách nhiệm, trung thực và nghiêm khắc với lỗi lầm của bản thân. 2025/8/27 16
- Nội dung Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca thể hiện trong tình yêu thương, ý thức trách nhiệm với người thân, lòng trung thực và sự nghiêm khắc với lỗi lầm của bản thân.
- 3 LUYỆN ĐỌC DIỄN CẢM
- HƯỚNG DẪN ĐỌC Giọng đọc toàn bài: trầm, buồn, xúc động. Lời ông: mệt nhọc, yếu ớt. Những từ cần nhấn giọng: Ý nghĩ của An-đrây-ca: buồn, day dứt. hoảng hốt, khóc nấc lên, òa khóc, Lời mẹ: dịu dàng, an ủi. nức nở, 2025/8/27 19 tự dằn vặt,
- LUYỆN ĐỌC DIỄN CẢM Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca Bước vào phòng ông nằm, em hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. "Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết." - An-đrây-ca òa khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi em: - Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu. Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà. Theo Xu-khôm-lin-xki 20